Nếu có giải thưởng cho “sự kiện chính trị lệch pha cảm xúc xã hội nhất năm”, thì hình ảnh Tổng Bí thư Tô Lâm cùng dàn quan chức cấp cao thảnh thơi trồng cây cổ thụ giữa trời nắng đẹp Phú Quốc, trong lúc hàng chục vạn người dân miền Trung đang ngoi ngóp trong trận lũ lịch sử, chắc chắn sẽ nằm trong top đầu.
Theo truyền thông nhà nước, ngày 20/11/2025, ông Tô Lâm xuất hiện đầy khí thế bên cạnh các đồng sự trong “chương trình trồng cây vì tương lai”. Và tương lai ấy rõ ràng là tương lai của… Phú Quốc – thiên đường nghỉ dưỡng của giới quyền lực, chứ không phải tương lai của những người đang leo lên mái nhà kêu cứu trong vô vọng.
Trong khi miền Trung chìm trong bùn lũ, trẻ em bị nước cuốn, người già chết đuối, đường sá bị đất đá vùi lấp, người dân mất trắng nhà cửa, thì nguyên thủ tối cao của đất nước lại “bận” xúc vài xẻng đất cạnh gốc cây cổ thụ. Không có chỉ đạo khẩn, không có họp trực tuyến, không có thị sát. Nhiều người thắc mắc: “Ủa, tổng bí thư đâu rồi?” – À, đang ở một nơi rất xa… nơi không có nước lũ, chỉ có biển xanh và resort.
Sự vắng mặt ấy không chỉ là một sự kiện truyền thông thất bại, mà là biểu tượng của một cấu trúc quyền lực… miễn nhiễm trách nhiệm. Ở những quốc gia văn minh, chỉ cần lãnh đạo chậm vài giờ phản ứng thiên tai là đủ để báo chí, nghị viện và dân chúng “vặn hỏi đến nơi đến chốn”. Ở Việt Nam, điều tương tự lại được xem như… lẽ đương nhiên. Thậm chí còn được gói ghém bằng những từ hoa mỹ như “chuyến công tác”.
Chẳng trách xã hội lại nhớ về vụ “bò dát vàng” năm nào – hình ảnh ông Tô Lâm thong thả thưởng thức món ăn xa xỉ giữa lúc đất nước đang kiệt quệ sau dịch bệnh. Giờ đây, cũng chính ông, đứng trước một đất nước oằn mình trong bão lũ, lại bình thản xuất hiện tại nơi nghỉ dưỡng sang trọng, như thể tai họa là chuyện của… trời đất, không liên quan đến lãnh đạo.
Và điều nguy hiểm nhất là: người dân bắt đầu quen với điều đó. Quen với sự vô cảm. Quen với việc lãnh đạo không xuất hiện khi cần. Quen đến mức không còn kỳ vọng.
Nhưng lịch sử luôn cho thấy: chính những khoảnh khắc xã hội “thức tỉnh vì phẫn nộ” mới là chất xúc tác thay đổi. Và nếu một trận lũ không đủ sức đánh động hệ thống, thì ít nhất nó cũng đánh động lòng dân – những người luôn biết rõ ai đứng cạnh họ khi hoạn nạn, và ai thì không.
Thu Phương – Thoibao.de










