Việc Tô Lâm bất ngờ điều tướng Nguyễn Duy Ngọc – người từng cầm “thanh gươm quyền lực” tại Ủy ban Kiểm tra Trung ương – về làm Bí thư Thành ủy Hà Nội đã khiến giới quan sát chính trị dậy sóng. Trên danh nghĩa chỉ là “điều động cán bộ”, nhưng trong bối cảnh chính trị Việt Nam, mọi bước đi đều mang thông điệp sâu xa. Hà Nội không chỉ là trung tâm quyền lực của Đảng, mà còn là trái tim nhịp đập của mọi biến động chính trị. Ai nắm được thủ đô, tức là nắm được mạch sống của chế độ.
Nhiều nguồn tin cho rằng, Tô Lâm đang lo ngại kịch bản đảo ngược quyền lực khi các phe chưa thống nhất nhân sự “tứ trụ”. Việc đưa Nguyễn Duy Ngọc – cánh tay phải lâu năm – vào vị trí “người gác cổng” thủ đô là cách để đặt lá chắn an ninh tối đa, bảo đảm mọi chuyển động chính trị đều nằm trong tầm kiểm soát.
Chức Bí thư Hà Nội đồng nghĩa với quyền kiểm soát cả Đảng ủy Bộ Tư lệnh Thủ đô – nơi có quyền điều động lực lượng quân sự ngay tại trung tâm chính trị quốc gia. Một vị tướng công an tại vị trí này giữa thời điểm “nhạy cảm” chẳng khác gì đặt chốt chiến lược phòng đảo chính, vừa là phòng thủ, vừa là lời cảnh cáo đến các phe đối lập: “Hà Nội là đất của ta, đừng mơ tạo biến.”
Nếu đúng như lời đồn, đây là nước cờ phòng thủ quyền lực trước Đại hội 14, nơi chỉ cần một cú đảo tay có thể đổi chủ ngai vàng. Nhưng cũng có thể đây chỉ là màn dàn quân để chứng minh thế lực: ai kiểm soát thủ đô, người đó nắm giữ vị trí tối cao. Trong bối cảnh nội bộ Đảng căng thẳng, Hà Nội trở thành tâm điểm, và Tô Lâm đang đặt mọi quân cờ để bảo vệ ngai vàng của mình, vừa tấn công vừa phòng thủ, chuẩn bị cho những ngày quyết liệt trước Đại hội.
Quyết định này cho thấy chính trị Việt Nam không bao giờ là ngẫu nhiên, và Hà Nội hiện là bức tường thành quyền lực, nơi từng động thái đều mang ý nghĩa sinh – tử của phe nhóm. Ai nắm được thủ đô, người đó nắm được quyền lực; ai mất Hà Nội, sẽ đối diện nguy cơ bị loại khỏi bàn cờ chính trị.
Tuấn Hà – Thoibao.de










