“Nhìn ra thế giới thấy sốt ruột…” – câu nói tưởng như là lời trăn trở của một người đứng đầu lo cho vận mệnh quốc gia. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, đó không phải là sự hối thúc đổi thay, mà là tấm màn che cho một chiến lược quyền lực tinh vi: duy trì sự trì trệ để củng cố ngai vàng.
Trong bộ máy quyền lực, mọi thứ đều được tính toán kỹ lưỡng. Không phải dân trí thấp hay thiếu tiềm lực, mà là sự chậm chạp được nuôi dưỡng có chủ đích. Người tài vừa lóe sáng lập tức bị dìm, người trung thành dù tầm thường lại được trọng dụng. Cứ thế, năng lực thật bị đè nén, còn quyền lực được đúc khuôn thành công cụ phục vụ cá nhân và phe cánh.
Khi quyền lực biến thành tài sản riêng, thể chế không còn vận hành vì dân mà vì một nhóm người. Phe thân cận thăng tiến nhanh như gió, còn kẻ ngoài – dù có tài, có tâm – cũng chỉ quẩn quanh trong ao tù quan liêu. Mỗi bước “cải cách” chỉ là trò diễn để củng cố trật tự cũ, còn đất nước thì ì ạch trong vỏ ốc của chính mình.
“Nhìn thế giới đi nhanh” – nghe như lời thúc giục học hỏi, nhưng thực chất là cái nhìn của kẻ lo sợ bị bỏ lại, không phải vì năng lực quốc gia, mà vì sự tụt hậu của hệ thống quyền lực. Bởi nếu xã hội tiến quá nhanh, quyền lực độc tôn sẽ lung lay, sự kiểm soát tuyệt đối bị đe dọa.
Giữ ngai vững, đồng nghĩa với việc kìm hãm mọi đổi thay. Đất nước vì thế biến thành bảo tàng của sự chậm tiến, nơi mỗi bước đi đều phải chờ lệnh, mỗi ý tưởng đều phải “xin phép”, và mỗi người tài đều phải cúi đầu trước “lý lịch chính trị”. Trong thế giới đang tăng tốc, họ chọn cách đứng yên — không phải vì bất lực, mà vì đứng yên chính là cách tồn tại lâu nhất của quyền lực.










