Độc Đảng là hình thức bảo vệ lợi ích riêng cho một Đảng chính trị cầm quyền. Nó không chấp nhận bất kỳ một xu hướng chính trị nào khác. Độc Đảng thường đi kèm với cái gọi là “bạo lực cách mạng”, nghĩa là sự tồn vong chế độ dựa trên nòng súng. Họ giành quyền lực bằng bạo lực và giữ quyền lực bằng bạo lực. Bây giờ họ giữ chế độ bằng bạo lực Công an.
Quản lý đất nước bằng luật pháp là bản chất của nhà nước pháp quyền. Không một cơ quan nào, tổ chức nào trong đất nước mà có thể đứng trên luật pháp. Các nước dân chủ đã tiến đến nhà nước pháp quyền để phát huy sức dân khiến cho đất nước họ tiến đến sự phát triển bền vững, quốc gia thịnh vượng, dân giàu nước mạnh.
Đảng Cộng Sản Việt Nam cũng muốn bắt chước những giá trị cốt lõi của nhà nước pháp quyền, tuy nhiên, họ chỉ hô khẩu hiệu, còn về bản chất vẫn không có nhà nước pháp quyền. Bên trong quốc gia, tồn tại những thứ luật đứng trên luật pháp và ngoài ý dân.
Hiến Pháp lẽ là là bộ luật cao nhất chi phối luật pháp và cả những loại văn bản dưới luật, thì ở Việt Nam, Hiến Pháp cũng chỉ để làm cảnh. Pháp luật và những thứ văn bản dưới luật được phát hành một cách tùy tiện mới là thứ luật có quyền lực thực sự. Chính vì thế, quyền biểu tình, quyền tự do ngôn luận vv… được quy định trong Hiến Pháp nhưng nhà nước vẫn cấm và Bộ máy Công an vẫn ngang nhiên bóp nghẹt 2 quyền trên.
Rồi lại Đảng Luật, một thứ luật của riêng Đảng Cộng Sản, nó được đặt trên cả Hiến Pháp. Năm 2012, khi vận động dân sửa đổi Hiến Pháp 1992, ông Nguyễn Phú Trọng nói rằng, Hiến Pháp là văn kiện thứ 2 đứng sau Điều lệ Đảng. Nghĩa là không có một thứ luật pháp nào vượt lên được luật do một nhóm người ban ra. Như vậy làm gì có cái gọi là “nhà nước pháp quyền” trong chế độ này?
Nơi nào luật pháp bị xem thường, nơi đó “luật rừng” lên ngôi, tức là luật “mạnh thắng yếu thua” sẽ chi phối xã hội. Luật đấy mới là loại luật tối thượng. Các tổ chức tội phạm, xã hội đen, mafia đều mọc lên từ những nơi mà luật pháp bị xem thường.
Chính Đảng Cộng Sản xem thường luật pháp. Trong Đảng, luật pháp không thể chi phối. Thực tế, dân bị lỗi nhẹ thì xử nặng, quan chức bị trọng tội thì xử nhẹ. Người dân cắp con vịt về nhậu bị xử 7 năm tù, quan chức làm mất ngàn tỷ lại được hưởng án treo vv… Hay như câu nói của ông Cựu Bộ trưởng Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ rằng “chúng ta sai chúng ta xin lỗi, dân sai dân chịu trách nhiệm trước pháp luật” là một minh chứng cho một loại nhà nước không thượng tôn luật pháp.
Từ chỗ nơi mà luật pháp bị xem thường, nó mọc lên những thứ luật quái gở là điều hiển nhiên. Với 5 triệu Đảng viên, thì luật để chi phối họ là Điều lệ Đảng. Thế nhưng trong giới hạn 200 Ủy viên Trung ương Đảng và 16 Ủy viên Bộ Chính trị thì luật chi phối nó chẳng có một thứ luật thành văn nào quy định. Chỉ có “luật rừng” hay là “luật ngầm” lên ngôi.
Những quan chức bị hạ bệ bởi luật pháp được báo chí ca tụng Tổng bí thư sáng suốt. Tuy nhiên, Tổng bí thư thì có sân sau kinh tài, cho con cái du học vv… thì vẫn được xem là “liêm khiết” và ông có quyền trừng trị người cũng như ông, cũng tham nhũng, cũng nuôi lợi ích nhóm hại đất nước.
Từ chỗ không luật nào chi phối, Đảng càng ngày càng thoái hóa. Trước đây Đảng chia 2 phe đấu nhau, giờ đây nhiều phe nổi lên. Họ đánh nhau bằng luật pháp không xong, họ còn thuốc nhau đến xanh cỏ-một dấu hiệu cho thấy Đảng đang chứa trong nó một thế giới ngầm đầy khắc nghiệt.
Sẽ không có một “kỷ nguyên vươn mình” nào cho Việt Nam khi mà nhà nước pháp quyền vẫn chỉ tồn tại trên khẩu hiệu. Sẽ không có “kỷ nguyên vươn mình” nào cho Việt Nam khi mà trong thành phần cầm quyền đang tồn tại thế giới ngầm.
Thái Hà-Thoibao.de