Ghế BT Hà Nội và những “điểm yếu” chết người của Trần Sĩ Thanh trước ĐH14?

Trước thềm Đại hội Đảng lần thứ 14, không khí chính trị tại Hà Nội trở nên nóng hơn bao giờ hết, với tâm điểm là vị trí Bí thư Thành ủy là một trong những chiếc “ghế nóng” và then chốt nhất trong bộ máy quyền lực.
Đây không chỉ là câu chuyện của riêng của hệ thống chính trị thủ đô, mà còn là một phần quan trọng của bàn cờ chính trị ở Trung ương, nơi mỗi bước đi đều có thể tạo ra những tác động lớn.
Cuộc đua cho vị trí này đang diễn ra với nhiều diễn biến khó lường, nơi mà uy tín và năng lực của các ứng viên được đặt lên bàn cân, mà chỉ một sự cố nhỏ cũng có thể trở thành “điểm yếu chết người”.
Trong bối cảnh đó, hai sự kiện gần đây đã gây ra những làn sóng dư luận mạnh mẽ, phản ánh rõ nét những áp lực và thách thức đối với chính quyền thủ đô và người đứng đầu.
Sự cố đầu tiên là vụ cháy bãi xe dưới gầm cầu Vĩnh Tuy, khi hàng trăm phương tiện bị thiêu rụi, mà còn làm hư hại kết cấu cầu, buộc phải hạn chế lưu thông xe tải trọng lớn.
Và vụ cháy này đã trở thành một “vết gợn chính trị” khó xóa với người đứng đầu chính quyền Hà Nội. Theo giới phân tích, sự cố này cho thấy sự thiếu chặt chẽ và lỏng lẻo trong công tác quản lý của chính quyền.
Câu hỏi về trách nhiệm được công luận đặt ra, đó là, trách nhiệm thuộc về Ủy ban Nhân dân TP. Hà Nội hay Bộ Công an, là những đơn vị quản lý trực tiếp lực lượng Cảnh sát giao thông?
Sự cố thứ hai, dù không phải là một thảm họa vật chất, nhưng lại gây ra một làn sóng phẫn nộ mạnh mẽ không kém trên mạng xã hội. Đó là câu chuyện về việc tôn tạo Quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục, đây là một biểu tượng văn hóa lịch sử ở trung tâm thủ đô.
Hình ảnh quảng trường sau khi được “phục dựng” trông giống như đằng sau của cỗ xe tang, đã bị chê bai là sự “xuống cấp thẩm mỹ”. Đây là hệ quả từ tầm nhìn và năng lực điều hành của người đứng đầu là Chủ tịch Trần Sĩ Thanh.
Điều này đặt ra câu hỏi lớn về tầm nhìn văn hóa và bản sắc của Hà Nội, Hà Nội nghìn năm văn hiến, có bao nhiêu kiến trúc sư tài năng, sao lại bảo tồn một công trình quá tệ hại như thế? và yếu kém trong tầm nhìn phát triển đô thị.
Cả hai sự kiện nóng bỏng ở thủ đô đều quy về một điểm chung về năng lực quản trị của người đứng đầu chính quyền Hà Nội, đương kim Chủ tịch Trần Sĩ Thanh.
Trong bối cảnh Đại hội 14 đang tới gần, những “điểm yếu” này không chỉ ảnh hưởng đến uy tín cá nhân của ông, mà còn tạo điều kiện cho các đối thủ chính trị gia tăng lợi thế trong cuộc đua.
Ở chiều ngược lại, ông Nguyễn Duy Ngọc, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương, được xem là một gương mặt sáng giá, có khả năng về giữ chức Bí thư để tạo đà tiến vào Bộ Chính trị.
Với kinh nghiệm từ Bộ Công an và đặc biệt ông Nguyễn Duy Ngọc được cho là có sự hậu thuẫn đáng kể từ Tổng Bí thư Tô Lâm. Giới quan sát nhận định, nếu ông Trần Sĩ Thanh tiếp tục vướng thêm những “tai tiếng” về quản trị”, cánh cửa tiến đến chiếc ghế Bí thư Hà Nội sẽ ngày càng khép lại.
Mỗi sự cố “nghiêm trọng” ở thủ đô đều có thể trở thành đòn bẩy hoặc gánh nặng chính trị. Và câu hỏi lớn đặt ra không chỉ là ai sẽ ngồi vào chiếc ghế Bí thư Hà Nội, mà còn là Thủ đô Hà nội cần một nhà lãnh đạo như thế nào trong thời gian tới.
Công luận thấy rằng, chắc chắn, Thủ đô không cần một nhà lãnh đạo chỉ biết “giữ ghế” bằng cách đối phó khủng hoảng, mà Hà Nội cần một người thực sự có tầm nhìn để xây dựng một đô thị văn hiến, hiện đại và nhân văn?
Và chỉ có những nhà lãnh đạo thật sự có tầm nhìn mới có thể làm được điều đó.
Trà My – Thoibao.de