Nhìn những đám diễn binh đang rầm rộ phô trương lực lượng tại Sài Gòn mấy hôm nay cho cái gọi là “50 năm ăn mừng chiến thắng” của bên thắng cuộc, một cảm giác uất nghẹn, đau xót chợt dâng lên – nhất là khi nhìn đoàn diễn binh T.àu cộng hăm hở nhịp bước trên đường phố của chúng ta.
Lật lại những trang sử của đất nước, ta thấy T.àu luôn lăm le chiếm Việt Nam. Lịch sử Việt Nam là bản hùng ca của những người anh hùng, anh thư đã hy sinh để giữ gìn giang sơn gấm vóc. Nhưng trong đó cũng có những vết nhơ: Trần Ích Tắc rước voi về giày mả tổ, Lê Chiêu Thống cõng rắn cắn gà nhà, đưa đất nước vào vòng nô lệ.
Đau buồn thay, Việt Nam ngày nay dường như lại đang bị dẫn dắt theo con đường cũ. Đảng Cộng sản Việt Nam, từng bước, đang giao đất nước vào tay “kẻ thù truyền kiếp”: những đặc khu ở vị trí chiến lược mà người Việt bị cấm vào, những “bẫy nợ” khi trao công trình quốc gia cho Trung Quốc, những dự án hạ tầng bị kiểm soát – tất cả đều đang đưa đất nước vào vòng lệ thuộc.
Tại sao phải ăn mừng “chiến thắng”? Người “thua cuộc” chẳng phải cũng là đồng bào ruột thịt của mình hay sao?
Tổng thống Abraham Lincoln từng nói về cuộc nội chiến Hoa Kỳ: “Chúng ta không phải là kẻ thù, mà là anh em.” Câu nói ấy chẳng lẽ không đúng cho chính đất nước ta?
Ngày 30 Tháng Tư lẽ ra phải là một ngày tưởng niệm – tưởng niệm cho một miền Nam bị bức tử, tưởng niệm cho cả một dân tộc từng có cơ hội bước vào tự do, dân chủ nhưng rồi lại bị đẩy ngược về phía độc tài, khép kín.
Cúc Hoa